74. HÃY CỨ ĐỂ CHO TIẾNG ĐÀN VANG ĐỘNG
Hãy cứ để cho tiếng đàn vang động
Như tiếng sấm đầu của mùa xuân:
Qua bờ vai nàng dâu mới của anh
Đôi mắt tôi khép hờ đang nhìn ngắm.
Chúc anh hạnh phúc, còn tôi vĩnh biệt
Hỡi người bạn của tôi thật tuyệt
Trả lại anh câu hẹn ước thề nguyền
Nhưng người bạn gái đắm say của anh hãy coi chừng
Kẻo lại mê sảng như tôi, nói cho mà biết.
Tại sao anh ta đi tẩm liều thuốc độc
Vào liên minh hạnh phúc của hai người…
Còn tôi đi tìm khu vườn kỳ diệu tuyệt vời
Nơi có Nàng Thơ reo lên và cỏ hoa xào xạc.
1921
Пусть голоса органа снова грянут
Пусть голоса органа снова грянут,
Как первая весенняя гроза:
Из-за плеча твоей невесты глянут
Мои полузакрытые глаза.
Семь дней любви, семь грозных лет разлуки,
Война, мятеж, опустошенный дом,
В крови невинной маленькие руки,
Седая прядь над розовым виском.
Прощай, прощай, будь счастлив, друг прекрасный,
Верну тебе твой сладостный обет,
Но берегись твоей подруге страстной
Поведать мой неповторимый бред, -
Затем что он пронижет жгучим ядом
Ваш благостный, ваш радостный союз;
А я иду владеть чудесным садом,
Где шелест трав и восклицанья муз.
1921
75. MỘT NGƯỜI NÀY ĐI CON ĐƯỜNG THẲNG TẮP
Một người này đi con đường thẳng tắp
Còn một người kia đi theo lối đường vòng
Người này đợi ngày trở lại quê hương
Và mong gặp lại cô em ngày trước.
Còn tôi đi
– theo sau là tai nạn
Không
thẳng tắp mà cũng chẳng quanh co
Vào chốn
không đâu, vào chốn không bao giờ
Như những
con tàu nằm nghiêng trật bánh.
1940
Один идет прямым путем
Один идет прямым путем,
Другой идет по кругу
И ждет возврата в отчий дом,
Ждет прежнюю подругу.
А я иду - за мной беда,
Не прямо и не косо,
А в никуда и в никогда,
Как поезда с откоса.
1940
76. LÒNG DŨNG CẢM
Ta biết rằng điều gì đang có giá
Và điều gì đang hoàn thiện bây giờ.
Giờ dũng cảm trên đồng hồ ta đó
Lòng dũng cảm này không giã từ ta.
Dưới viên đạn chết ta nằm không sợ
Chẳng đắng cay còn lại kẻ không nhà
Và giọng nói dân tộc Nga gìn giữ
Vĩ đại thay những lời Nga.
Ta làm cho
ngươi tự do, trong sáng
Cho cháu
con thoát khỏi vòng tù hãm
Đến muôn đời!
2-1942
Мужество
Мы знаем, что ныне лежит на весах
И что совершается ныне.
Час мужества пробил на наших часах,
И мужество нас не покинет.
Не страшно под пулями мертвыми лечь,
Не горько остаться без крова,
И мы сохраним тебя, русская речь,
Великое русское слово.
Свободным и чистым тебя пронесем,
И внукам дадим, и от плена спасем.
1942
77. KHI NGƯỜI TA SẮP CHẾT
Khi người ta sắp chết
Sẽ thay đổi hình hài
Đôi mắt nhìn, đôi môi
Và nụ cười đều khác.
Tôi để ý điều này khi trở về
Từ đám tang một nhà thơ quá cố.
Rồi thường xuyên kiểm tra từ đó
Và xác nhận điều bí ẩn kia.
1940
Когда человек умирает
Когда человек умирает,
Изменяются его портреты.
По-другому глаза глядят, и губы
Улыбаются другой улыбкой.
Я заметила это, вернувшись
С похорон одного поэта.
И с тех пор проверяла часто,
И моя догадка подтвердилась.
1940
78. BÀI THƠ TRÀO PHÚNG
Như Dante,
Beatrice làm sao viết nổi
Hay Laura
ca ngợi ngọn lửa tình?
Tôi dạy
cho đàn bà biết nói…
Nhưng chỉ
có trời bắt được họ im!
1958
Эпиграмма
Могла ли Биче словно Дант творить,
Или Лаура жар любви восславить?
Я научила женщин говорить...
Но, Боже, как их замолчать заставить!
1958
79. ĐỪNG LÀM SỢ EM
Đừng làm sợ em bằng số kiếp ba đào
Và nỗi buồn muôn thuở nơi phương bắc.
Ngày hội của anh và em lần đầu
Ta gọi ngày này là ngày xa cách.
Chẳng hề gì ta không gặp hoàng hôn
Rằng ánh trăng trên đầu ta không sáng
Ngày hôm
nay em sẽ tặng cho anh
Chưa từng
có trên đời này quà tặng:
Đó là trên
mặt nước ảnh của em
Khi con
suối buổi chiều chưa ngủ yên.
Bằng cái
nhìn khắp nơi đều ám ảnh
Không thể
nào quay trở lại trời cao
Bằng tiếng
vang giọng nói mệt biết bao
Nhưng
giọng nói của mùa hè tươi rói
Để anh
nghe không thể nào run rẩy
Chuyện đặt
điều những con quạ ngoại ô
Để vẻ ỉu
xìu của ngày mùa thu
Sẽ ngọt
ngào hơn tháng năm tươi trẻ…
Nhớ về em
thiên thần của em nhé
Nhớ về em,
dù đến tuyết đầu mùa.
1959
Не стращай меня грозной судьбой
Не стращай меня грозной судьбой
И великою северной скукой.
Нынче праздник наш первый с тобой,
И зовут этот праздник — разлукой.
Ничего, что не встретим зарю,
Что луна не блуждала над нами,
Я сегодня тебя одарю
Небывалыми в мире дарами:
Отраженьем моим на воде
В час, как речке вечерней не спится.
Взглядом тем, что падучей звезде
Не помог в небеса возвратиться,
Эхом голоса, что изнемог,
Л тогда был и свежий и летний, —
Чтоб ты слышать без трепета мог
Воронья подмосковного сплетни,
Чтобы сырость октябрьского дня
Стала слаще, чем майская нега...
Вспоминай же, мой ангел, меня,
Вспоминай хоть до первого снега.
1959
80. NGOÀI ĐỜI
Đừng động vào thời gian và không gian
Còn em nhìn xuyên qua đêm trắng:
Hoa thủy
tiên trong lọ hoa trên bàn
Và xì-gà
toả khói màu xanh thắm.
Và gương
trong như mặt nước
Anh bây
giờ có thể soi mình
Đừng động
vào thời gian và không gian…
Nhưng mà
anh không thể giúp em được.
1946
Наяву
И время прочь, и пространство прочь,
Я все разглядела сквозь белую ночь:
И нарцисс в хрустале у тебя на столе,
И сигары синий дымок,
И то зеркало, где, как в чистой воде,
Ты сейчас отразиться мог.
И время прочь, и пространство прочь...
Но и ты мне не можешь помочь.
81. TRONG
MỘNG
Cuộc chia
ly màu đen và bền vững
Em cùng
chịu đựng như anh.
Anh khóc
gì? Đưa bàn tay cho em
Hứa với em
lại đến trong giấc mộng.
Em với anh
như đau khổ với núi non…
Em với anh
trên đời này không thấy.
Chỉ giá mà
anh vào lúc nửa đêm
Qua những
ngôi sao lời chào em sẽ gửi.
1946
Во сне
Черную и прочную разлуку
Я несу с тобою наравне.
Что ж ты плачешь? Дай мне лучше руку,
Обещай опять прийти во сне.
Мне с тобою как горе с горою...
Мне с тобой на свете встречи нет.
Только б ты полночною порою
Через звезды мне прислал привет.
1946
82. MẶT TRĂNG LÁU LỈNH NGẮM NHÌN
Mặt trăng láu lỉnh ngắm nhìn
Rồi giấu mình sau cổng
Như vinh quang sau khi chết của mình
Em đổi lấy buổi chiều thanh vắng.
Thiên hạ đang quên em bây giờ
Và sách sẽ
mục ra trong tủ
Tên
Akhmatova sẽ không gọi nữa
Không
đường phố, không thơ.
1-1946
И увидел месяц лукавый
И увидел месяц лукавый,
Притаившийся у ворот,
Как свою посмертную славу
Я меняла на вечер тот.
Теперь меня позабудут,
И книги сгниют в шкафу.
Ахматовской звать не будут
Ни улицу, ни строфу.
1946
83. BẰNG MỘT GIÁ ĐẮT
Bằng một giá đắt và bất thình lình
Em biết rằng anh vẫn chờ, vẫn nhớ
Mà có thể anh sẽ tìm ra chỗ
Cho em – một ngôi mộ vô danh.
8-1946
Дорогою ценой и нежданной
Дорогою ценой и нежданной
Я узнала, что помнишь и ждешь.
А быть может, и место найдешь
Ты — могилы моей безымянной.
1946
84. BÀI CA THỨ NHẤT
Không gặp nhau bí ẩn
Những lễ hội hoang vu
Và những tiếng im lặng
Những lời không nói ra.
Những ánh mắt không nhìn
Mắt nằm đâu không biết
Chỉ những giọt lệ mừng
Vẫn còn tuôn thao thiết.
Hoa tầm xuân ngoại ô
Can hệ gì kia chứ…
Đấy là tình bất tử
Vẫn thường gọi người ta.
12-1956
Первая песенка
Таинственной невстречи
Пустынны торжества,
Несказанные речи,
Безмолвные слова.
Нескрещенные взгляды
Не знают, где им лечь.
И только слезы рады,
Что можно долго течь.
Шиповник Подмосковья,
Увы! при чем-то тут...
И это всё любовью
Бессмертной назовут.
1956
85. MỘT BÀI CA KHÁC
Những tiếng chưa nói lên
Em sẽ không còn nhắc lại nữa
Nhưng vào ký ức của lần không gặp gỡ
Em sẽ gieo một nụ tầm xuân.
Ánh lên ở đằng kia
Sự diệu kỳ của lần ta gặp gỡ
Em đã không còn muốn quay về
Quay về đâu từ đấy cả.
Hạnh phúc của em cay đắng vô cùng
Hạnh phúc thay vì bổn phận
Em đã nói với kẻ không cần
Em đã nói cùng lâu lắm.
Mặc cho những đam mê vụt tắt
Đòi hỏi câu trả lời
Còn ta, anh yêu, chỉ cần tâm hồn thôi
Ở nơi cùng trời cuối đất
Hè 1956
Другая песенка
Несказанные речи
Я больше не твержу,
Но в память той невстречи
Шиповник посажу.
Как сияло там и пело
Нашей встречи чудо,
Я вернуться не хотела
Никуда оттуда.
Горькой было мне усладой
Счастье вместо долга,
Говорила с кем не надо,
Говорила долго.
Пусть влюбленных страсти душат,
Требуя ответа,
Мы же, милый, только души
У предела света.
1956
86. EM TỰ MÌNH ĐỊNH ĐOẠT
Thật uổng phí dưới chân em anh vứt
Niềm vinh quang, quyền lực, vẻ lớn lao
Anh tự biết thứ này không chữa được
Niềm say
mê ca hát của em đâu.
Xua hờn
giận bằng thứ này, không lẽ?
Hay đem
vàng đi chữa nỗi buồn?
Và có thể
em sẽ làm ra vẻ
Giơ nòng
súng chĩa vào thái dương.
Bên ngưỡng
cửa cái chết đang đứng đợi
Anh hãy
gọi về hay đuổi nó đi
Sau lưng
nó con đường đang dần tối
Theo con
đường em trong máu bò lê.
Sau lưng
nó là cả hàng chục năm
Của sợ
hãi, hoang vu và chán ngắt
Về cái
điều mà em có thể hát
Chỉ sợ anh
sẽ phải chuộc lỗi lầm.
Thì vĩnh
biệt. Em đâu nơi hoang vắng
Đêm cùng
em và nước Nga muôn đời
Hãy cứu em
khỏi những gì ngạo mạn
Còn lại tự
mình em định đoạt lấy thôi.
4-1958
Ты напрасно мне под ноги мечешь
Ты напрасно мне под ноги мечешь
И величье, и славу, и власть,
Разве этим и вправду излечишь
Песнопения светлую страсть.
Разве этим развеешь обиду,
Или золотом лечат тоску,
Может быть, я и сдамся для виду,
Не притронусь я дулом виску.
Смерть стоит все равно у порога,
Ты гони ее или зови.
А за нею темнеет дорога,
По которой ползла я в крови,
А за нею десятилетья
Скуки, страха и той пустоты,
О которой могла бы пропеть я,
Да боюсь, что расплачешься ты.
Что ж прощай! - Я живу не в пустыне,
Ночь со мной и всегдашняя Русь.
Так спаси же меня от гордыни,
В остальном я сама разберусь.
1958
87. THƠ CỦA EM ANH ĐÒI PHẢI CÓ NGAY
Thơ của em, anh đòi phải có ngay…
Anh hãy sống sao không cần đến nó
Để trong máu không còn dù giọt nhỏ
Để không thấm vào những nỗi đắng cay.
Ta đốt lên một cuộc đời mộng mị
Những ngày xanh và những tháng năm vàng
Còn về gặp gỡ dưới trời quê hương
Ngọn lửa đêm bên tai không thủ thỉ.
Nhưng từ cái vẻ lộng lẫy huy hoàng
Sự lãnh đạm đang toả thành ngọn sóng
Tựa hồ như trong ngôi mồ bí ẩn
Tên của ai
người ta đọc run run.
Anh đừng
nghĩ ra những cuộc chia xa
Mà tốt
nhất ngay lập tức đem giết
Sẽ hiểu
rằng xa cách hơn chúng ta
Trên đời
này chưa có ai từng biết.
1963
Ты стихи мои требуешь прямо
Ты стихи мои требуешь прямо...
Как-нибудь проживешь и без них.
Пусть в крови не осталось и грамма,
Не впитавшего горечи их.
Мы сжигаем несбыточной жизни
Золотые и пышные дни,
И о встрече в небесной отчизне
Нам ночные не шепчут огни.
И от наших великолепий
Холодочка струится волна,
Словно мы на таинственном склепе
Чьи-то, вздрогнув, прочли имена.
Не придумать разлуку бездонней,
Лучше б сразу тогда - наповал...
И, наверное, нас разлученней
В этом мире никто не бывал.
1963
88. EM TỪ LÂU ĐÃ KHÔNG CƯỜI
Em từ lâu đã không cười
Ngọn gió giá băng làm bờ môi lạnh cóng
Đã ít hơn một niềm hy vọng
Và nhiều hơn một bài hát vui tươi.
Còn bài hát này em chỉ vô tình
Đem làm trò cười và điều trách mắng
Để làm chi, rằng vô cùng đau đớn
Khi tình
lặng câm ngự trị trong tim.
1915
Я улыбаться перестала
Я улыбаться перестала,
Морозный ветер губы студит,
Одной надеждой меньше стало,
Одною песней больше будет.
И эту песню я невольно
Отдам на смех и поруганье,
Затем, что нестерпимо больно
Душе любовное молчанье.
1915
89. CÓ TRONG TÌNH THÂN MỘT NÉT KÍN THẦM*
Có trong tình thân một nét kín thầm
Sự phải lòng không vượt qua được nó
Cứ để bờ
môi cháy trong lặng lẽ
Vì tình
yêu sẽ tan nát con tim.
Tình bạn ở
đây bất lực, và tháng năm
Của niềm
hạnh phúc thanh cao, rực lửa
Khi tâm hồn
tự do và xa lạ
Với sự rã
rời chậm chạp của lòng dâm.
Mong muốn,
khát khao của kẻ si tình
Nhưng đạt
đến thì nỗi buồn vây lấy…
Bây giờ
anh đã hiểu ra, vì vậy
Con tim
này không đập dưới tay anh.
2-5-1915
_____________
*Bài
thơ này trong cuốn Bầy trắng (in lần thứ 4) có đầu đề là Н.В.Н – tức N.
V. N, đây là Nicolai Vladimirovich Nedobrovo (1882-1919), bạn của Akhmatova,
học ở trường Đại học Tổng hợp Saint-Peterburg cùng A. Blôk. Tác giả bài giới
thiệu đầu tiên về thơ của Akhmatova. Ông là người có ảnh hưởng đến sáng tác của
nữ thi sĩ trong giai đoạn viết tập thơ Bầy trắng (Белая стая).
Есть в близости людей заветная черта
Есть в близости людей заветная черта,
Ее не перейти влюбленности и страсти, -
Пусть в жуткой тишине сливаются уста
И сердце рвется от любви на части.
И дружба здесь бессильна и года
Высокого и огненного счастья,
Когда душа свободна и чужда
Медлительной истоме сладострастья.
Стремящиеся к ней безумны, а ее
Достигшие - поражены тоскою...
Теперь ты понял, отчего мое
Не бьется сердце под твоей рукою.
1915
90. TẤT CẢ VẪN NHƯ XƯA
Tất cả vẫn như xưa: lên cửa sổ
Gió thổi vào những hạt tuyết rơi rơi
Em vẫn thế, không có gì mới cả
Nhưng đến thăm em đã có một người.
Em hỏi rằng: “Anh muốn điều gì vậy?”
Anh trả lời: “Xuống địa ngục cùng em”.
Em cười: “ấy chết, em cảm thấy
Cả hai người thì tai hoạ đó anh”.
Nhưng anh giơ bàn tay lạnh nhạt của mình
Rồi khẽ chạm vào những bông hoa rất khẽ:
“Hôn người ta thế nào, em hãy kể
Và thế nào những kẻ khác hôn em”.
Còn đôi mắt anh vẩn đục nét nhìn
Không buông rời trên tay em chiếc nhẫn
Những cơ bắp trên người anh bất động
Gương mặt anh vẻ giận dữ ánh lên.
Em biết rằng: niềm vui sướng của anh
Rất căng thẳng và khát khao được biết
Rằng với anh tất cả đều không cần
Còn với em tất cả đều được phép.
1914
Гость
Все как раньше: в окна столовой
Бьется мелкий метельный снег,
И сама я не стала новой,
А ко мне приходил человек.
Я спросила: "Чего ты хочешь?"
Он сказал: "Быть с тобой в аду".
Я смеялась: "Ах, напророчишь
Нам обоим, пожалуй, беду".
Но, поднявши руку сухую,
Он слегка потрогал цветы:
"Расскажи, как тебя целуют,
Расскажи, как целуешь ты".
И глаза, глядевшие тускло,
Не сводил с моего кольца.
Ни один не двинулся мускул
Просветленно-злого лица.
О, я знаю: его отрада -
Напряженно и страстно знать,
Что ему ничего не надо,
Что мне не в чем ему отказать.
1914
91. EM HỎI
CON CHIM TU HÚ
Em hỏi con
chim tu hú
Rằng em đã
sống được bao lâu…
Những cành
thông xào xạc ở trên cao
Tia nắng vàng
rơi trên thảm cỏ.
Nhưng không
một tiếng động nào trong rừng nhỏ…
Và em rảo
bước trở về nhà
Cơn gió
mát mơn trớn, vuốt ve
Vầng trán
của em nóng bỏng.
1-7-1919
Я спросила у кукушки
Я спросила у кукушки,
Сколько лет я проживу...
Сосен дрогнули верхушки.
Желтый луч упал в траву.
Но ни звука в чаще свежей...
Я иду домой,
И прохладный ветер нежит
Лоб горячий мой.
1919
92. NGÀY HĂM MỐT. ĐÊM. THỨ HAI
Ngày hăm mốt. Đêm. Thứ hai
Hình bóng thủ đô chìm trong sương khói.
Có một kẻ vô công ngồi làm thơ
Rằng trên đời có tình yêu như vậy.
Vì buồn chán hay thói lười nhác kia
Mọi người sống và cứ tin như thật:
Mong gặp
gỡ và sợ phải chia ly
Những bài
hát về tình yêu vẫn hát.
Nhưng bí
ẩn mở ra cho kẻ khác
Và ngủ yên
trong tĩnh lặng dịu êm…
Điều này
em chạm đến chỉ vô tình
Và từ đó
tất cả đều khó nhọc.
1-1917
Двадцать первое. Ночь. Понедельник
Двадцать первое. Ночь. Понедельник.
Очертанья столицы во мгле.
Сочинил же какой-то бездельник,
Что бывает любовь на земле.
И от лености или со скуки
Все поверили, так и живут:
Ждут свиданий, боятся разлуки
И любовные песни поют.
Но иным открывается тайна,
И почиет на них тишина...
Я на это наткнулась случайно
И с тех пор все как будто больна.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét