16. GIỜ BUỔI CHIỀU
Giờ buổi chiều em ngồi trước bàn này.
Không thể sửa chữa một trang màu trắng.
Mimôda gợi Ni-xơ và hơi ấm
Trong ánh
trăng con chim lớn đang bay.
Và bím tóc
bện chặt đến sáng mai
Có vẻ như
ngày mai cần tóc tết
Trông ra
biển, em không buồn gì hết
Qua cửa sổ
con nhìn ra bãi cát dài.
Quyền lực
nào có được ở người ta
Mà trìu
mến không hỏi xin gì hết!
Em không
thể nhấc trăm năm mỏi mệt
Khi nghe
tên mình đem ra gọi người ta.
1913
Вечерние часы перед столом
Вечерние часы перед столом.
Непоправимо белая страница.
Мимоза пахнет Ниццей и теплом.
В луче луны летит большая птица.
И, туго косы на ночь заплетая,
Как будто завтра нужны будут косы,
В окно гляжу я, больше не грустя,
На море, на песчаные откосы.
Какую власть имеет человек,
Который даже нежности не просит!
Я не могу поднять усталых век,
Когда мое он имя произносит.
1913
17. TÔI TIỄN ANH
Tôi tiễn anh ra đến cửa phòng ngoài
Dưới đám bụi màu vàng tôi đứng
Từ tháp chuông nhỏ bên nhà hàng xóm
Những âm thanh ẩm ướt chảy bên tai.
Tôi vứt đi lời tôi đã nghĩ ra
Chẳng lẽ tôi là bức thư, bông hoa nhỏ?
Hai con
mắt đã nhìn rất cau có
Vào chiếc
gương đang tối sẫm nhạt nhoà.
1913
Проводила друга до передней
Проводила друга до передней,
Постояла в золотой пыли,
С колоколенки соседней
Звуки важные текли.
Брошена! Придуманное слово -
Разве я цветок или письмо?
А глаза глядят уже сурово
В потемневшее трюмо.
1913
18. RỒI
CUỐI CÙNG TA ĐÃ CHIA TAY NHAU
Rồi cuối
cùng ta đã chia tay nhau
Và ngọn
lửa rủa nguyền đem dập tắt.
Kẻ thù muôn
kiếp của tôi ơi hãy học
Để sau này
với ai đó sẽ yêu.
Tôi tự do.
Trò tiêu khiển có nhiều
Cứ hằng
đêm có Nàng Thơ an ủi
Mỗi buổi
sáng niềm vinh quang lại tới
Bên tai
tôi lúc lắc chẳng ngừng kêu.
Còn cho
tôi xin anh chớ nguyện cầu
Đi khỏi
rồi anh hãy nhìn ngoảnh lại…
Ngọn gió
đen vỗ về tôi, an ủi
Mùa thu
vàng lá rụng chẳng buồn đâu.
Tôi nhận
sự chia ly như một món quà
Và lãng
quên như một niềm ân huệ.
Nhưng nếu
yêu rồi vẫn đau khổ nữa
Thì anh có
còn dám làm khổ người ta?
29-8-1921
Кое-как удалось разлучиться
Кое-как удалось разлучиться
И постылый огонь потушить.
Враг мой вечный, пора научиться
Вам кого-нибудь вправду любить.
Я-то вольная. Все мне забава,-
Ночью Муза слетит утешать,
А наутро притащится слава
Погремушкой над ухом трещать.
Обо мне и молиться не стоит
И, уйдя, оглянуться назад...
Черный ветер меня успокоит,
Веселит золотой листопад.
Как подарок, приму я разлуку
И забвение, как благодать.
Но, скажи мне, на крестную муку
Ты другую посмеешь послать?
1921
19. EM HỌC ĐƯỢC MỘT ĐIỀU
Em học được một điều, sống cho khôn
Mắt nhìn trời và khấn cầu Thượng Đế
Còn buổi chiều đi dạo chơi vui vẻ
Để xua đi những phiền muộn không cần.
Khi cây ngưu bàng xào xạc trên mương
Thanh lương trà buông những chùm hoa đỏ
Thì em viết những dòng thơ vui vẻ
Về cuộc đời tuyệt đẹp và đau thương.
Em về nhà. Liếm lên bàn tay em
Con mèo có bộ lông tơ khẽ hát
Và ngọn lửa vẫn cháy lên sáng rực
Trên chòi cao xưởng cưa gỗ bên hồ.
Gió lặng trời yên chỉ rất ít khi mà
Tiếng con cò trên mái nhà kêu đó
Và nếu như lúc này anh gõ cửa
Em ngỡ rằng em sẽ chẳng nhận ra.
1912
Я научилась просто, мудро жить
Я научилась просто, мудро жить,
Смотреть на небо и молиться Богу,
И долго перед вечером бродить,
Чтоб утомить ненужную тревогу.
Когда шуршат в овраге лопухи
И никнет гроздь рябины желто-красной,
Слагаю я веселые стихи
О жизни тленной, тленной и прекрасной.
Я возвращаюсь. Лижет мне ладонь
Пушистый кот, мурлыкает умильней,
И яркий загорается огонь
На башенке озерной лесопильни.
Лишь изредка прорезывает тишь
Крик аиста, слетевшего на крышу.
И если в дверь мою ты постучишь,
Мне кажется, я даже не услышу.
1912
20. TA
KHÔNG UỐNG CHUNG MỘT CỐC
Ta không
uống chung một cốc đâu anh
Dù rượu
ngọt hay cho dù nước lã
Sẽ không
hôn nhau vào buổi bình minh
Còn buổi
chiều không nhìn vào cửa sổ.
Anh thở
bằng mặt trời, còn em – mặt trăng
Nhưng ta
sống chung nhau một khối tình.
Bên em có
một anh chung thuỷ, dịu dàng
Còn bên
anh một cô em vui vẻ.
Qua đôi
mắt sợ hãi em hiểu rằng
Anh có lỗi
trong cái điều tai hoạ.
Gặp gỡ
ngắn ta không kéo dài hơn
Thì chút
lặng yên ta hãy giữ gìn.
Chỉ giọng
của anh hát trong thơ em
Trong thơ
anh hơi thở em còn thoảng.
Có một
đống lửa mà anh không dám
Động chạm
vào dù sợ hay lãng quên.
Giá mà anh
biết rằng em thích nhìn
Đôi môi
của anh khô và hồng thắm!
1913
Не будем пить из одного стакана
Не будем пить из одного стакана
Ни воду мы, ни сладкое вино,
Не поцелуемся мы утром рано,
А ввечеру не поглядим в окно.
Ты дышишь солнцем, я дышу луною,
Но живы мы любовию одною.
Со мной всегда мой верный, нежный друг,
С тобой твоя веселая подруга.
Но мне понятен серых глаз испуг,
И ты виновник моего недуга.
Коротких мы не учащаем встреч.
Так наш покой нам суждено беречь.
Лишь голос твой поет в моих стихах,
В твоих стихах мое дыханье веет.
О, есть костер, которого не смеет
Коснуться ни забвение, ни страх.
И если б знал ты, как сейчас мне любы
Твои сухие, розовые губы!
1913
21. Ồ KHÔNG, EM CÓ YÊU ANH ĐÂU
Ồ không, em có yêu anh đâu
Ngọn lửa đam mê đốt cháy
Anh hãy nói có sức mạnh nào
Trong cái
tên của anh buồn vậy.
Anh quì
gối trước mặt em
Có vẻ như
đợi chờ vương miện
Những bóng
chết nhẹ nhàng chạm đến
Khuôn mặt
còn rất trẻ của anh.
Không vì
thắng lợi, anh đi xa
Vì cái
chết. Đêm hôm khuya khoắt
Thiên thần
của em, anh không biết
Rằng lòng
em buồn lắm bây giờ.
Nhưng nếu
mặt trời của thiên đường
Vào lối
mòn trong rừng chiếu sáng
Nhưng nếu
con chim trên đồng ruộng
Bay lên từ
những chùm gai.
Em biết
rằng anh đã chết rồi
Và em muốn
kể về điều ấy
Gò đất bị
đào lên em thấy
Trên sông
Dnester xa xôi.
Em sẽ quên
tình yêu và vinh quang
Em sẽ quên
một thời trẻ tuổi
Tâm hồn
đen, những trò tinh quái
Nhưng
chiến công, hình ảnh của anh
Cho đến
chết em vẫn giữ gìn.
1917
О нет, я не тебя любила
О нет, я не тебя любила,
Палима сладостным огнем,
Так объясни, какая сила
В печальном имени твоем.
Передо мною на колени
Ты стал, как будто ждал венца,
И смертные коснулись тени
Спокойно юного лица.
И ты ушел. Не за победой,
За смертью. Ночи глубоки!
О, ангел мой, не знай, не ведай
Моей теперешней тоски.
Но если белым солнцем рая
В лесу осветится тропа,
Но если птица полевая
Взлетит с колючего снопа,
Я знаю: это ты, убитый,
Мне хочешь рассказать о том,
И снова вижу холм изрытый
Над окровавленным Днестром.
Забуду дни любви и славы,
Забуду молодость мою,
Душа темна, пути лукавы,
Но образ твой, твой подвиг правый
До часа смерти сохраню.
1917
22. CON TIM KHÔNG GẦN LẠI
Con tim
không làm sao gần lại
Nếu anh
muốn – hãy đi đi
Hạnh phúc
chỉ dành cho những kẻ
Cho những
ai rất nghị lực thôi mà.
Em không
khóc than gì hết
Với em
hạnh phúc không còn.
Em mệt,
xin anh đừng hôn
Thôi thì
đành hôn cái chết.
Những ngày
mệt mỏi qua nhanh
Cùng với
mùa đông tuyết trắng
Thì tại
sao, tại sao anh
Tốt hơn
người em lựa chọn?
1911
Сердце к сердцу не приковано
Сердце к сердцу не приковано,
Если хочешь - уходи.
Много счастья уготовано
Тем, кто волен на пути.
Я не плачу, я не жалуюсь,
Мне счастливой не бывать.
Не целуй меня, усталую, -
Смерть придет поцеловать.
Дни томлений острых прожиты
Вместе с белою зимой.
Отчего же, отчего же ты
Лучше, чем избранник мой?
1911
23. THẦN TÌNH YÊU CHẲNG ĐẾN THĂM
Và cậu bé thổi kèn vô-lưn-ca
Và cô bé kết vòng hoa lên tóc
Và hai lối
mòn trong rừng giao gặp
Và ngọn
lửa xa trên cánh đồng xa.
Em nhớ lại
và em nhìn thấy hết
Tình đắm
say trong tim vẫn giữ gìn.
Chỉ một
điều không bao giờ em biết
Và không
thể nào có thể nhớ thêm.
Em không
cần khôn ngoan hay sức mạnh
Chỉ ước ao
có bếp lửa ngồi bên!
Em lạnh
lắm… Dù có hay không cánh
Thần Tình
yêu cũng chẳng đến thăm em.
1911
И мальчик, что играет на волынке
И мальчик, что играет на волынке,
И девочка, что свой плетет венок,
И две в лесу скрестившихся тропинки,
И в дальнем поле дальний огонек,-
Я вижу все. Я все запоминаю,
Любовно-кротко в сердце берегу.
Лишь одного я никогда не знаю
И даже вспомнить больше не могу.
Я не прошу ни мудрости, ни силы.
О, только дайте греться у огня!
Мне холодно... Крылатый иль бескрылый,
Веселый бог не посетит меня.
1911
24. ANH BÂY GIỜ
Anh bây giờ thật buồn bã, nặng nề
Anh từ bỏ ước mơ và danh vọng
Nhưng với em anh vẫn dễ thương ghê
Càng tối tăm càng trở nên cảm động.
Anh uống rượu, đêm của anh nhạt nhoà
Không nhìn
ra cả trong đời, trong mộng
Nhưng qua
đôi mắt màu xanh đau đớn
Rõ một
điều yên lặng chẳng tìm ra.
Và con tim
chỉ mong chết cho nhanh
Đem trách
cứ sự lề mề số kiếp
Ngọn gió
tây mang đến thường xuyên hơn
Lời van
xin của anh và lời trách.
Nhưng
chẳng lẽ em quay lại với anh
Dưới bầu
trời của em màu tái nhợt
Em chỉ
biết hồi tưởng và biết hát
Còn anh
thì không dám nhớ về em.
Ngày lại
ngày cứ nhân lên sầu thảm
Em biết
làm sao cầu nguyện cho anh?
Tình của
em thế đấy: anh đã đoán
Rằng thậm
chí anh không thể giết tình.
5-1917
А ты теперь тяжелый и унылый
А ты теперь тяжелый и унылый,
Отрекшийся от славы и мечты,
Но для меня непоправимо милый,
И чем темней, тем трогательней ты.
Ты пьешь вино, твои нечисты ночи,
Что наяву, не знаешь, что во сне,
Но зелены мучительные очи,-
Покоя, видно, не нашел в вине.
И сердце только скорой смерти просит,
Кляня медлительность судьбы.
Всё чаще ветер западный приносит
Твои упреки и твои мольбы.
Но разве я к тебе вернуться смею?
Под бледным небом родины моей
Я только петь и вспоминать умею,
А ты меня и вспоминать не смей.
Так дни идут, печали умножая.
Как за тебя мне Господа молить?
Ты угадал: моя любовь такая,
Что даже ты не смог ее убить.
1917
25. CỬA NHÀ EM HỜ KHÉP
Cửa nhà em hờ khép
Những cây đoạn thơm hương…
Trên bàn ai bỏ quên
Găng tay và ca-vát.
Đèn hắt ánh sáng vàng
Nghe tiếng kêu sột soạt.
Anh ra đi
trong đêm
Em không
sao hiểu được…
Rất vui và
rõ ràng
Rằng ngày
mai buổi sáng.
Cuộc đời
này đẹp lắm
Con tim
hãy khôn ngoan.
Mi hoàn
toàn mệt lử
Đập nhẹ và
sâu hơn…
Ta biết
một điều rằng
Linh hồn
thì bất tử.
1911
Дверь полуоткрыта
Дверь полуоткрыта,
Веют липы сладко...
На столе забыты
Хлыстик и перчатка.
Круг от лампы желтый...
Шорохам внимаю.
Отчего ушел ты?
Я не понимаю...
Радостно и ясно
Завтра будет утро.
Эта жизнь прекрасна,
Сердце, будь же мудро.
Ты совсем устало,
Бьешься тише, глуше...
Знаешь, я читала,
Что бессмертны души.
1911
26. NÀNG THƠ
Khi em đợi Nàng Thơ đến trong đêm
Đời có vẻ nghìn cân treo sợi tóc.
Rằng tự do, lòng kính trọng, tuổi xanh
Trước vị khách trên tay cô bé ngốc.
Nàng vào nhà. Lật tấm vải trải giường
Nhìn chăm chú vào em và em hỏi:
“Có phải
Nàng đọc cho Dante những trang
Về địa
ngục?” Nàng trả lời: “Đúng vậy!”
1924
Муза
Когда я ночью жду ее прихода,
Жизнь, кажется, висит на волоске.
Что почести, что юность, что свобода
Пред милой гостьей с дудочкой в руке.
И вот вошла. Откинув покрывало,
Внимательно взглянула на меня.
Ей говорю: "Ты ль Данту диктовала
Страницы Ада?" Отвечает: "Я!".
1924
27. ĐỊCH THỦ CỦA EM KHÔNG CÓ
Anh nói rằng địch thủ của em không có
Đối với anh em như một thiên thần
Còn ánh sáng của mặt trời mùa đông
Và bài ca của quê hương dân dã.
Sẽ không buồn khi em chết đâu mà
Không kêu lên điên cuồng: “Hồi sinh lại!”
Nhưng bỗng nhiên hiểu ra không sống nổi
Xác thiếu mặt trời, hồn thiếu bài ca.
…Thì biết làm sao bây giờ?
1921
Сказал, что у меня соперниц нет
Сказал, что у меня соперниц нет.
Я для него не женщина земная,
А солнца зимнего утешный свет
И песня дикая родного края.
Когда умру, не станет он грустить,
Не крикнет, обезумевши: «Воскресни!»
Но вдруг поймет, что невозможно жить
Без солнца телу и душе без песни.
...А что теперь?
1921
28. ANH HÃY ĐẾN ĐÂY
Anh hãy đến đây mà nhìn xem tôi
Hãy đến đây. Tôi sống. Tôi đau lắm
Những bàn tay này không ai sưởi ấm
Còn bờ môi thì nói: “Quá đủ rồi!”
Cứ buổi chiều mang đến bên cửa sổ
Chiếc ghế bành. Tôi nhìn thấy con đường.
Có phải là tôi đang quở trách anh
Vì nỗi đắng cay cuối cùng đau khổ!
Trên mặt đất tôi không sợ điều gì
Chỉ nhợt nhạt nặng nề trong hơi thở.
Chỉ trong đêm tôi sợ một điều, vì
Đôi mắt
anh tôi thấy trong giấc ngủ.
1912
Приходи на меня посмотреть
Приходи на меня посмотреть.
Приходи. Я живая. Мне больно.
Этих рук никому не согреть,
Эти губы сказали: "Довольно!"
Каждый вечер подносят к окну
Мое кресло. Я вижу дороги.
О, тебя ли, тебя ль упрекну
За последнюю горечь тревоги!
Не боюсь на земле ничего,
В задыханьях тяжелых бледнея.
Только ночи страшны оттого,
Что глаза твои вижу во сне я.
1912
29. NGÀY HÔM NAY KHÔNG CÓ THƯ CỦA ANH
Ngày hôm nay không có thư của anh
Anh đi xa hay là anh quên viết
Mùa xuân giống như tiếng cười ánh bạc
Những con
tàu trong vịnh cứ tròng trành
Ngày hôm
nay không có thư của anh…
Anh với em
những ngày ấy vẫn gần
Anh của em
dịu dàng và thắm thiết
Nhưng đó
là khi mùa đông trắng tuyết
Còn bây
giờ nỗi buồn giữa mùa xuân
Anh với em
những ngày ấy vẫn gần…
Em nghe
tiếp xúc nhẹ nhàng, hồi hộp
Giống như
người đang hấp hối run run
Tim muốn
vỡ ra, em sợ quá chừng
Những dòng
thơ không thể nào viết hết…
1912
Сегодня мне письма не принесли
Сегодня мне письма не принесли:
Забыл он написать или уехал;
Весна, как трель серебряного смеха,
Качаются в заливе корабли.
Сегодня мне письма не принесли...
Он был со мной еще совсем недавно,
Такой влюбленный, ласковый и мой,
Но это было белою зимой,
Теперь весна, и грусть весны отравна,
Он был со мной еще совсем недавно...
Я слышу: легкий трепетный смычок,
Как от предсмертной боли, бьется, бьется
И страшно мне, что сердце разорвется,
Не допишу я этих нежных строк...
1912
30. THƯ CỦA EM ANH ĐỪNG XÉ
Thư của em, người yêu, anh đừng xé
Anh yêu ơi, anh hãy đọc đến cùng.
Em chán cảnh làm một người xa lạ
Người không quen trên con đường của anh.
Đừng nhìn thế, đừng chau mày giận dữ
Em là người yêu dấu, em của anh.
Không hoàng hậu, không phải người chăn thú
Và cũng không là một kẻ tu hành.
Vẫn trong áo váy ngày thường màu xám
Và đi trên đôi guốc những gót mòn…
Nhưng vẫn thế, vẫn ôm anh cháy bỏng
Vẫn nỗi
kinh hoàng trong đôi mắt em.
Thư của
em, người yêu, anh đừng xé
Đừng khóc về
điều bày đặt kín thầm
Anh hãy bỏ
thư vào trong cái bị
Dưới tận
cùng hãy đặt nó giùm em.
1912
Ты письмо мое, милый, не комкай
Ты письмо мое, милый, не комкай.
До конца его, друг, прочти.
Надоело мне быть незнакомкой,
Быть чужой на твоем пути.
Не гляди так, не хмурься гневно.
Я любимая, я твоя.
Не пастушка, не королевна
И уже не монашенка я -
В этом сером, будничном платье,
На стоптанных каблуках...
Но, как прежде, жгуче объятье,
Тот же страх в огромных глазах.
Ты письмо мое, милый, не комкай,
Не плачь о заветной лжи,
Ты его в твоей бедной котомке
На самое дно положи.
1912
31. KẺ ĐANG YÊU
Kẻ đang yêu có yêu cầu vô khối!
Kẻ không còn yêu không có bao giờ.
Em rất mừng vui rằng nước bây giờ
Dưới băng giá không màu đang cứng lại.
Và em đứng lên – lạy Chúa lòng lành
Trên lớp phủ mỏng manh và dễ vỡ
Còn anh những bức thư của em hãy giữ
Để đời sau sẽ phán xét chúng mình.
Cho rành mạch hơn và thật rõ rành
Người ta
thấy anh thông minh, can đảm
Và trong
tiểu sử danh giá của anh
Có lẽ nào
chừa ra những khoảng trống?
Ôi nước
uống trần gian sao quá ngọt
Lưới tình
yêu sao lại dệt quá dày
Hãy để tên
em một khi nào sẽ đọc
Lũ trẻ con
trong sách lúc học bài.
Và, câu
chuyện buồn khi đã hiểu ra
Mặc cho
chúng sẽ mỉm cười ranh mãnh…
Yên lặng
và tình yêu đã không cho
Hãy tặng
em bằng vinh quang cay đắng.
1913
Столько просьб у любимой всегда
Столько просьб у любимой всегда!
У разлюбленной просьб не бывает.
Как я рада, что нынче вода
Под бесцветным ледком замирает.
И я стану — Христос, помоги!—
На покров этот, светлый и ломкий,
А ты письма мои береги,
Чтобы нас рассудили потомки,
Чтоб отчетливей и ясней
Ты был виден им, мудрый и смелый.
В биографии славной твоей
Разве можно оставить пробелы?
Слишком сладко земное питье,
Слишком плотны любовные сети
Пусть когда-нибудь имя мое
Прочитают в учебнике дети,
И, печальную повесть узнав,
Пусть они улыбнутся лукаво...
Мне любви и покоя не дав,
Подари меня горькою славой.
1913
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét