Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Thơ Anna Akhmatova - Phần 6



93. GỬI NGƯỜI HỌA SĨ

Em hình dung ra lao động của anh
Những công việc rất chi là đáng trọng:
Những cây gia mùa thu luôn vàng óng
Và màu xanh do màu nước tạo thành.

Anh hãy nghĩ ra giấc mơ thật mỏng
Sẽ mang em vào sâu rộng vườn anh
Nơi chỗ rẽ ngang với nỗi kinh hoàng
Dấu vết anh em tìm trong mê mẩn.

Em có vào dưới bầu trời biến dạng
Thành trời cao theo dấu vết tay anh
Để cho nguội đi cơn sốt của mình.

ở nơi đó sẽ muôn đời hạnh phúc
Em khép vào bờ mi nóng của em
Và lại nhận về món quà nước mắt.
1924

Художнику

Мне все твоя мерещится работа,
Твои благословенные труды:
Лип, навсегда осенних, позолота
И синь сегодня созданной воды.

Подумай, и тончайшая дремота
Уже ведет меня в твои сады,
Где, каждого пугаясь поворота,
В беспамятстве ищу твои следы.

Войду ли я под свод преображенный,
Твоей рукою в небо превращенный,
Чтоб остудился мой постылый жар?..

Там стану я блаженною навеки
И, раскаленные смежая веки,
Там снова обрету я слезный дар.
1924


94. MÙA THU KHÓC NHƯ MỘT BÀ GÓA PHỤ

Mùa thu khóc như một bà goá phụ
Trong áo quần đen, u ám con tim…
Hồi tưởng lại những lời xưa của chồng
Rồi bật khóc và không thôi nức nở.

Cứ như thế, cho đến ngày tuyết nhẹ
Chưa tỏ lòng thương với đau khổ của nàng
Cả hạnh phúc, cay đắng đều lãng quên
Ở đời này là chuyện không chút dễ.
1921

Заплаканная осень, как вдова

Заплаканная осень, как вдова
В одеждах черных, все сердца туманит...
Перебирая мужнины слова,
Она рыдать не перестанет.

И будет так, пока тишайший снег
Не сжалится над скорбной и усталой...
Забвенье боли и забвенье нег —
За это жизнь отдать не мало.
1921


95. EM SIẾT CHẶT TAY DƯỚI TẤM KHĂN VOAN

Em siết chặt tay dưới tấm khăn voan
Tại vì sao hôm nay em tái nhợt?”
-Tại vì em với một nỗi đau buồn
Tại vì em làm cho anh ngây ngất.

Quên sao được? Anh bước ra lang thang
Cái miệng anh méo xệch vì đau đớn
Em chạy ra, không vịn vào lan can
Em chạy đuổi theo anh ra ngoài cổng.

Thở hổ hển, em kêu lên: “Chỉ đùa
Tất cả đã qua. Anh đi, em chết đó”
Anh mỉm cười rất lặng lẽ và ghê
Rồi bảo em: “Đừng đứng ngoài trời gió”.
1911

Сжала руки под тёмной вуалью

Сжала руки под тёмной вуалью...
"Отчего ты сегодня бледна?"
- Оттого, что я терпкой печалью
Напоила его допьяна.

Как забуду? Он вышел, шатаясь,
Искривился мучительно рот...
Я сбежала, перил не касаясь,
Я бежала за ним до ворот.

Задыхаясь, я крикнула: "Шутка
Всё, что было. Уйдешь, я умру."
Улыбнулся спокойно и жутко
И сказал мне: "Не стой на ветру"
1911
  


96. CHÀNG TRAI BẢO TÔI

Chàng trai bảo tôi: “Thật đau đớn quá chừng!”
Và tôi cảm thấy thương chàng trai ấy
Chỉ mới đây tất cả đều hài lòng
Và về nỗi buồn chỉ là nghe thấy.

Còn bây giờ chàng biết không ít hơn
Những kẻ khôn ngoan, những người già cả
Đôi tròng mắt  đã mờ đục của chàng
Hai con mắt từng sáng quắc một thuở.

Tôi biết rằng: nỗi đau không qua được
Tình đầu tiên thật cay đắng ngậm ngùi
Chàng bất lực và khát khao ve vuốt
Đôi bàn tay rất lạnh lẽo của tôi.
1913

Мальчик сказал мне: "Как это больно!"

Мальчик сказал мне: "Как это больно!"
И мальчика очень жаль.
Ещё так недавно он был довольным
И только слыхал про печаль.

А теперь он знает всё не хуже
Мудрых и старых вас.
Потускнели и, кажется, стали уже
Зрачки ослепительных глаз.

Я знаю: он с болью своей не сладит,
С горькой болью первой любви.
Как беспомощно, жадно и жарко гладит
Холодные руки мои.
Осень 1913


97. TÌNH YÊU ĐÃ MẤT

Cuộc đời tôi không nhìn thấy ngày mai
Trong mỗi lời tìm ra điều phụ bạc
Và cho tình yêu, tình yêu đã mất
Một ngôi sao đã mọc đ cho tôi.

Tình bay đi như không thể nhận ra
Hầu như không biết gì trong lần gặp
Nhưng lại đêm. Lại bờ vai ôm ấp
Trong nụ hôn mệt mỏi ướt đầm đìa.

Tôi chưa từng yêu anh thế bao giờ
Tôi chán anh. Cực hình còn kéo mãi
Như kẻ phạm nhân, tình yêu mệt mỏi
Cái ác chất đầy trong mối tình ta.

Như người anh trai. Anh lặng im, giận dữ
Nhưng nếu như ánh mắt sẽ gặp nhau
Thì tôi thề với anh, có trời cao
Đá hoa cương sẽ chảy ra trong lửa.
29-8-1921

О, жизнь без завтрашнего дня!

О, жизнь без завтрашнего дня!
Ловлю измену в каждом слове,
И убывающей любови
Звезда восходит для меня.

Так незаметно отлетать,
Почти не узнавать при встрече,
Но снова ночь. И снова плечи
В истоме влажной целовать.

Тебе я милой не была,
Ты мне постыл. А пытка длилась,
И как преступница томилась
Любовь, исполненная зла.

То словно брат. Молчишь, сердит.
Но если встретимся глазами -
Тебе клянусь я небесами,
В огне расплавится гранит.
1921


98. KHÔNG PHẢI TENNÍT, KHÔNG PHẢI CỜ

Không phải tennít, không phải cờ
Mà em với anh đang chơi trò khác
Và người ta gọi tên cũng khác
Nếu như cần phải gọi tên ra

Không gặp gỡ, chẳng chia xa
Không chuyện trò, không im lặng
Và từ cái điều này câm nín
Máu của anh sẽ nguội lạnh đi mà.
1964-1965

Нет, ни в шахматы, ни в теннис

Нет, ни в шахматы, ни в теннис...
То, во что с тобой играю,
Называют по-другому,
Если нужно называть...

Ни разлукой, ни свиданьем,
Ни беседой, ни молчаньем...
И от этого немного
Холодеет кровь твоя.
1964-1965




99. NGƯỜI XA LẠ

Người xa lạ! Xa lạ em không cần
Còn gọi của mình thì em đã mệt.
Nhưng tại sao cứ mừng vui không biết
Khi em nhìn bờ môi thắm của anh?

Thà anh cứ trách mắng, không khen em
Em nghe ra lời nghẹn ngào trong giọng
Không, không bao giờ anh bắt em nghĩ rằng
Anh từng yêu người ta rất say đắm.

Và không bao giờ em tin rằng, có thể
Sau cuộc tình bí mật chốn trời xanh
Anh lại cười và khóc rất khổ sở
Và lại ra điều trách những nụ hôn em.
1917

Пленник чужой! Мне чужого не надо

Пленник чужой! Мне чужого не надо,
Я и своиx-то устала считать.
Так отчего же такая отрада
Эти вишневые видеть уста?

Пусть он меня и xулит и бесславит,
Слышу в словаx его сдавленный стон.
Нет, он меня никогда не заставит
Думать, что страстно в другую влюблен.

И никогда не поверю, что можно
После небесной и тайной любви
Снова смеяться и плакать тревожно
И проклинать поцелуи мои.
1917


100. EM NGUYỆN CẦU TIA NẮNG

La fleur des vignes pousse
Et j'ai vingt anscesoir
Andre Theuriet*

Em cầu nguyện tia nắng ngoài cửa sổ
Tia nắng nhạt nhoà, chiếu thẳng, mỏng manh
Ngày hôm nay, em từ sáng lặng im
Trái tim em chia làm hai nửa.
Còn trên bồn rửa
Sắc đồng trở nên xanh
Tia nắng chơi đùa trên đó
Và vui vẻ ngắm nhìn.
Nét giản dị, hồn nhiên
Trong buổi chiều tĩnh lặng
Nhưng trong ngôi nhà này hoang vắng
Tia nắng như ngày lễ vàng
Và là niềm an ủi cho em.
1909
_________
*Một bông hoa nhỏ xinh đang nở
Còn em hai mươi tuổi chiều nay (tiếng Pháp)
Andre Theuriet (1833-1907)

Молюсь оконному лучу

La fleur des vignes pousse
Et j'ai vingt anscesoir
Andre Theuriet

Молюсь оконному лучу -
Он бледен, тонок, прям.
Сегодня я с утра молчу,
А сердце - пополам.
На рукомойнике моем
Позеленела медь.
Но так играет луч на нем,
Что весело глядеть.
Такой невинный и простой
В вечерней тишине,
Но в этой храмине пустой
Он словно праздник золотой
И утешенье мне.


101. TRONG NHÀ HÁT ZAZERKALIE

O quae beatam, Diva, tenes
Syprum et Memphin...
Horatius*.

Người đẹp còn rất trẻ
Nhưng không phải người của thế kỉ ta
Ta khó ở hai người – mà kẻ thứ ba
Không bao giờ để cho ta như thế.
Anh kéo ghế cho nàng
Còn em chia hoa không hề tiếc…
Ta đang làm gì… tự mình, ta không biết
Nhưng mỗi phút giây càng thấy sợ vô cùng.
Như những kẻ bước ra từ nơi tù ngục
Ta chỉ biết về nhau đôi chút qua loa
Thật khủng khiếp. Ta ở trong vòng địa ngục
Mà có thể rằng, đó không phải là ta.
5-7-1963.
__________
*Zazerkalie: tên một nhà hát thiếu nhi ở Saint-Peterburg.
**Ôi nữ thần đang trị vì hòn đảo hạnh phúc Syprus và Memphin… (tiếng Latinh). Horatius.

В зазеркалье

O quae beatam, Diva, tenes
Syprum et Memphin...
Hor.*
______________________

Красотка очень молода,
Но не из нашего столетья,
Вдвоем нам не бывать - та, третья,
Нас не оставит никогда.
Ты подвигаешь кресло ей,
Я щедро с ней делюсь цветами...
Что делаем - не знаем сами,
Но с каждым мигом нам страшней.
Как вышедшие из тюрьмы,
Мы что-то знаем друг о друге
Ужасное. Мы в адском круге,
А может, это и не мы.
1963




102. SỰ NHẦM LẪN

Gửi M. A. Gorenko*

1
Buổi sáng này say mặt trời mùa xuân
Mùi hoa hồng trên gác sân nghe rõ
Còn bầu trời sáng hơn sứ màu xanh
Tấm da mềm bọc ngoài bìa cuốn sổ
Em đọc trong cuốn vở những bài thơ
Những bài thơ viết ngày xưa của bà.

Em nhìn thấy con đường ra đến cổng
Những chiếc bàn con trắng giữa cỏ xanh
Con tim yêu hân hoan và mù quáng
Và những khóm hoa sặc sỡ vui mừng
Giữa bầu trời đen quạ kêu re ré
Và cửa nấm mồ trong sâu thẳm con đường.

2
Cơn gió thổi lên hơi nóng
Bàn tay em bỏng vì ánh mặt trời
Trên đầu em là bầu trời
Có vẻ như xanh hơn là kính.

Hoa bất tử phảng phất mùi hương
Trên làn tóc của em bối rối
Và trên ngọn những cây thông
Kiến theo nhau bò thành hàng nổi.

Đầm nước ánh bạc lên uể oải
Cuộc đời theo kiểu mới rất nhẹ nhàng
Hôm nay em mơ ai sẽ đến thăm
Khi đang nằm đung đưa trên võng lưới?

3
Ngọn gió xanh dường như rất nhỏ nhẹ
Gọi em về ánh sáng rất rõ ràng
Em đoán xem: có phải là chàng rể
Có phải là chàng rể của em chăng?…

Sân thấp thoáng bóng người quen đâu đấy
Rất khó nghe những lời nhỏ chuyện trò.
Sự mệt mỏi đến say mê nhường ấy
Em chưa hề hay biết đến từ xưa.

Những cây dương xôn xao điều lo lắng
Khi những giấc mơ dịu nhẹ đến thăm
Và bầu tròi đã trở nên màu xám
Những ngôi sao mờ đục giữa tầng không.

Em mang bó thuỷ dương mai màu trắng
Để trong hoa bí mật giấu lửa tình
Để người nhận hoa từ bàn tay sẽ chạm
Bàn tay e ấp, nóng bỏng của em.

4
Em viết ra những lời
Mà đã từ lâu không dám nói
Đầu óc của em bây giờ rối bời
Và thân hình dường như tê dại.

Đã im tiếng tù và xa xăm
Trong con tim tất cả đều bí ẩn
Những bông tuyết mùa thu, rất nhẹ nhàng
Nằm lên trên sân bóng.

Những chiếc lá cuối mùa xào xạc!
Những nghĩ suy sau cuối rã rời!
Còn em, đã không muốn quấy rầy
Những ai người quen đùa vui ca hát.

Em tha thứ những bờ môi dịu dàng
Vì câu chuyện đùa cay nghiệt
Các anh mai hãy đến với chúng em
Bằng lối mòn đầu tiên xe trượt tuyết.

Những ngọn nến trong phòng khách cháy lên
Ban ngày, chúng dịu dàng lấp lánh
Vòng hoa người ta mang đến cho em
Những bông hồng được trồng trong nhà kính.
1910
_______________
*Maria Alexandrovna Gorenko – chị dâu của Akhmatova.

Обман

1
Весенним солнцем это утро пьяно,
И на террасе запах роз слышней,
А небо ярче синего фаянса.
Тетрадь в обложке мягкого сафьяна;
Читаю в ней элегии и стансы,
Написанные бабушке моей.

Дорогу вижу до ворот, и тумбы
Белеют четко в изумрудном дерне.
О, сердце любит радостно и слепо!
И радуют пестреющие клумбы,
И резкий крик вороны в небе черной,
И в глубине аллеи арка склепа.

2
Жарко веет ветер душный,
Солнце руки обожгло,
Надо мною свод воздушный,
Словно синее стекло;

Сухо пахнут иммортели
В разметавшейся косе.
На стволе корявой ели
Муравьиное шоссе.

Пруд лениво серебрится,
Жизнь по-новому легка...
Кто сегодня мне приснится
В пестрой сетке гамака?

3
Синий вечер. Ветры кротко стихли,
Яркий свет зовет меня домой.
Я гадаю: кто там? - не жених ли,
Не жених ли это мой?..

На террасе силуэт знакомый,
Еле слышен тихий разговор.
О, такой пленительной истомы
Я не знала до сих пор.

Тополя тревожно прошуршали,
Нежные их посетили сны,
Небо цвета вороненой стали,
Звезды матово-бледны.

Я несу букет левкоев белых.
Для того в них тайный скрыт огонь,
Кто, беря цветы из рук несмелых,
Тронет теплую ладонь.

4
Я написала слова,
Что долго сказать не смела.
Тупо болит голова,
Странно немеет тело.

Смолк отдаленный рожок,
В сердце все те же загадки,
Легкий осенний снежок
Лег на крокетной площадке.

Листьям последним шуршать!
Мыслям последним томиться!
Я не хотела мешать
Тому, кто привык веселиться.

Милым простила губам
Я их жестокую шутку...
О, вы приедете к нам
Завтра по первопутку.

Свечи в гостиной зажгут
Днем их мерцанье нежнее,
Целый букет принесут
Роз из оранжереи.
1910


103. TRÊN NGÓN TAY ĐEO NHẪN

Em phát khùng, ơi chàng trai lạ lẫm
Hôm thứ tư, vào lúc đó, ba giờ
Trên ngón tay của em đeo nhẫn
Đã cắn vào một con nhặng xanh kia.

Em vô tình lấy tay đè trên nó
Và ngỡ rằng con nhặng đã chết đi
Nhưng không ngờ cái ngòi con nhặng đó
Còn sắc hơn cả cọc sợi, không ngờ.

Em khóc vì anh chăng, chàng trai lạ lẫm
Gương mặt anh cười mỉm với em chăng?
Anh hãy nhìn! Trên ngón tay đeo nhẫn
Chiếc nhẫn em bằng phẳng, đẹp vô cùng.
19-3-1911

Я сошла с ума, о мальчик странный

Я сошла с ума, о мальчик странный,
В среду, в три часа!
Уколола палец безымянный
Мне звенящая оса.

Я ее нечаянно прижала,
И, казалось, умерла она,
Но конец отравленного жала
Был острей веретена.

О тебе ли я заплачу, странном,
Улыбнется ль мне твое лицо?
Посмотри! На пальце безымянном
Так красиво гладкое кольцо.
1911




104. Đ TÔI YÊN

Tôi đã từng như tất cả, đ tôi yên
Đã từng hư đốn hơn tất cả
Tôi đã từng đắm mình trong sương lạ
Trong lúa mạch lạ giấu mình
Và trong hoa cỏ lạ ngủ quên.

Оставь, и я была как все

Оставь, и я была как все,
И хуже всех была,
Купалась я в чужой росе,
И пряталась в чужом овсе,
В чужой траве спала.



105. TÔI KHÔNG CẦN NHỮNG BÀI THƠ TỤNG CA

Tôi không cần những bài thơ tụng ca
Và vẻ đẹp của bi ca quyến rũ
Trong thơ tôi, tất cả không đúng chỗ
Không bình thường như thơ của người ta.

Có ai biết, sau mỗi lần cãi nhau
Thơ lại trào ra, không biết gì xấu hổ
Như cây ngưu bàng và như hoa cỏ
Như bồ công anh mọc ở bên rào.

Tiếng giận dữ như mùi dầu hắc ín
Như mốc meo bí ẩn mọc trên tường…
Và thơ dịu dàng, đằm thắm vang lên
Mang niềm vui đến cho tôi và bạn.
21-1-1940

Мне ни к чему одические рати

Мне ни к чему одические рати
И прелесть элегических затей.
По мне, в стихах все быть должно некстати,
Не так, как у людей.

Когда б вы знали, из какого сора
Растут стихи, не ведая стыда,
Как желтый одуванчик у забора,
Как лопухи и лебеда.

Сердитый окрик, дегтя запах свежий,
Таинственная плесень на стене...
И стих уже звучит, задорен, нежен,
На радость вам и мне.
21 января 1940


106. ÁNH NHÌN LÂU CỦA A NH LÀM EM MỆT

Ánh nhìn lâu của anh làm em mệt
Em học được cách mệt mỏi cho mình.
Thượng Đế tạo em từ xương sườn của anh
Thì làm sao không yêu anh cho được?

Làm người em đ vui vẻ cho anh
Từ xa xưa đã đặt vào số phận
Còn em tham lam, em ngọt ngào, láu lỉnh
Em trở thành kẻ nô lệ của anh.

Nhưng mà khi em ngoan hiền nhỏ nhẹ
Trên ngực anh trắng hơn tuyết mùa đông
Con tim của anh vui vẻ, hân hoan
Con tim anh là mặt trời quê mẹ!
15-9-1921

Долгим взглядом твоим истомленная

Долгим взглядом твоим истомленная,
И сама научилась томить.
Из ребра твоего сотворенная,
Как могу я тебя не любить?

Быть твоею сестрою отрадною
Мне завещано древней судьбой,
А я стала лукавой и жадною
И сладчайшей твоею рабой.

Но когда замираю, смиренная,
На груди твоей снега белей,
Как ликует твое умудренное
Сердце - солнце отчизны моей!
1921


107. TÔI ĐOÁN TRƯỚC CÁI CHẾT NHỮNG NGƯỜI THƯƠNG

Tôi tiên đoán cái chết những người thương
Và họ theo nhau cuộc đời từ giã
Đau đớn cho tôi! Rất nhiều ngôi mộ
Mà lời tôi báo trước những đau buồn.

Như quạ đen bay liệng trên trời
Ngửi thấy mùi máu tươi nóng bỏng
Những bài hát còn hoang sơ vui sướng
Tình yêu tôi gửi chúng đến cho tôi.

Em với anh nóng bức, ngọt ngào ghê
Anh gần gũi như tim trong lồng ngực
Đưa tay cho em, hãy nghe cho hết
Em van anh, cầu khẩn: hãy đi đi.

Anh ở đâu, em không thể nhận ra
Nàng Thơ ơi, người ấy mi đừng gọi
Dẫu người ấy thơ chưa từng ca ngợi
Chưa nhận ra, chưa hiểu mối tình ta.
Thu- 1921

Я гибель накликала милым

Я гибель накликала милым,
И гибли один за другим.
О, горе мне! Эти могилы
Предсказаны словом моим.

Как вороны кружатся, чуя
Горячую, свежую кровь,
Так дикие песни, ликуя,
Моя насылала любовь.

С тобою мне сладко и знойно,
Ты близок, как сердце в груди.
Дай руку мне, слушай спокойно.
Тебя заклинаю: уйди.

И пусть не узнаю я, где ты,
О Муза, его не зови,
Да будет живым, не воспетым
Моей не узнавший любви.
1921



108. EM ĐI VÀO TÌNH BẠN KÍN THẦM

Em đi vào tình bạn kín thầm
Như đại bàng với mắt cao, đen thẫm
Như bông hoa của mùa thu sớm
Em bước vào rất nhẹ bàn chân.
đó từng có những bông hoa cuối cùng
Và mảnh trăng non trong suốt
Đung đưa trong mây xám và dày đặc.
7-1917

И в тайную дружбу с высоким

И в тайную дружбу с высоким,
Как юный орел темноглазым,
Я, словно в цветник предосенний,
Походкою легкой вошла.
Там были последние розы,
И месяц прозрачный качался
На серых, густых облаках...
1917


109. ĐIỀU NÀY RẤT ĐƠN GIẢN RÕ RÀNH

Điều này rất đơn giản, rõ rành
Điều này ai cũng biết
Rằng anh không hề yêu tha thiết
Không bao giờ anh yêu em.
Thì tại sao tình lại cứ bắt em
Hướng về người xa lạ
Thì tại sao cứ mỗi chiều êm ả
Em lại cầu nguyện cho anh?
Tại sao anh bỏ lại vợ mình
Và đứa con có mái tóc xoăn thơ dại
Thành phố thân yêu của em anh bỏ lại
Và mái ấm gia đình
Để em lang thang như kẻ ăn xin
Trên kinh thành xa lạ?
Chao ôi, em nghĩ một điều rất vui vẻ
Rằng em nhìn thấy anh!
1917

Это просто, это ясно

Это просто, это ясно,
Это всякому понятно,
Ты меня совсем не любишь,
Не полюбишь никогда.
Для чего же так тянуться
Мне к чужому человеку,
Для чего же каждый вечер
Мне молиться за тебя?
Для чего, бросив друга
И кудрявого ребенка,
Бросив город мой любимый
И родную сторону,
Черной нищенкой скитаюсь
По столице иноземной?
О, как весело мне думать,
Что тебя увижу я!
1917


110. MỖI NGÀY ĐÊM TRONG EM CÓ MỘT GIỜ

Mỗi ngày đêm trong em có một giờ
Rất xao xuyến, đầy lo âu, phiền muộn
Với nỗi buồn em nói rất to
Và đôi mắt mệt bơ phờ vẫn nhắm.
Còn nỗi buồn như máu trong tim đập
Như hơi thở của ấm nồng
Như một mối tình hạnh phúc
Ác độc và khôn ngoan.
1917

В каждых сутках есть такой

В каждых сутках есть такой
Смутный и тревожный час.
Громко говорю с тоской,
Не раскрывши сонных глаз.
И она стучит, как кровь,
Как дыхание тепла,
Как счастливая любовь,
Рассудительна и зла.
1917


111. VINH QUANG CHỐN TRẦN GIAN NHƯ KHÓI

Vinh quang chốn trần gian như khói
Và em không đòi hỏi sự quang vinh
Nhưng hạnh phúc em mang tới
Cho tất cả người tình.
Có một người giờ đây còn sống sót
Đã yêu người bạn gái của mình
Để một người khác hoá thành tượng đồng
Đứng trên quãng trường đầy tuyết.
1914

Земная слава как дым

Земная слава как дым,
Не этого я просила.
Любовникам всем моим
Я счастие приносила.
Один и сейчас живой,
В свою подругу влюбленный,
И бронзовым стал другой
На площади оснеженной.
1914


112. TRONG NGÔI NHÀ BỖNG YÊN LẶNG LÀM SAO

Trong ngôi nhà bỗng yên lặng làm sao
Cây anh túc cuối cùng cành trơ trụi
Em lặng người trong giấc mộng rất lâu
Và gặp gỡ lần đầu cùng bóng tối.

Cổng nhà em đã kĩ càng khoá lại
Buổi chiều đen và ngọn gió rất êm
Anh ở đâu, ơi chàng rể của em
Đâu niềm vui và đâu điều lo ngại?

Không tìm ra chiếc nhẫn đầy bí ẩn
Mặc cho em chờ đợi đã bao ngày
Bài ca như nữ tù nhân đằm thắm
Đã chết rồi trong ngực của em đây.
7-1917

Сразу стало тихо в доме

Сразу стало тихо в доме,
Облетел последний мак,
Замерла я в долгой дреме
И встречаю ранний мрак.

Плотно заперты ворота,
Вечер черен, ветер тих.
Где веселье, где забота,
Где ты, ласковый жених?

Не нашелся тайный перстень,
Прождала я много дней,
Нежной пленницею песня
Умерла в груди моей.
1917


113. KHI NGHE TIN RẰNG

Khi nghe tin rằng tôi đang phút lâm chung
Cái tin muộn màng với anh bay đến
Anh sẽ không buồn hơn, không đứng đắn
Nhưng mặt tái đi và cười mỉm lạnh lùng.

Ngay lập tức anh nhớ trời mùa đông
Dọc bờ sông vù vù cơn bão tuyết
Và nhớ ra, anh đã từng thề thốt
Sẽ giữ gìn người bạn gái miền đông.
1917

Когда о горькой гибели моей

Когда о горькой гибели моей
Весть поздняя его коснется слуха,
Не станет он ни строже, ни грустней,
Но, побледневши, улыбнется сухо.

И сразу вспомнит зимний небосклон
И вдоль Невы несущуюся вьюгу,
И сразу вспомнит, как поклялся он
Беречь свою восточную подругу.
1917




114. THẾ KỶ NÀY XẤU XA HƠN

Thế kỉ này xấu xa hơn quá khứ?
Chẳng lẽ bởi vì đầy buồn bã, lo âu
Vết loét đen thui thế kỉ động chạm vào
Nhưng chữa lành vết thương thì không thể?

Phía đằng tây mặt trời còn chưa tắt
Những mái nhà trong ánh sáng cháy lên
Còn đây trắng xoá, những cây thập ác ngắm nhìn
Gọi bầy quạ và quạ đen bay lướt.
1919

Чем хуже этот век предшествовавших? Разве

Чем хуже этот век предшествовавших? Разве
Тем, что в чаду печалей и тревог
Он к самой черной прикоснулся язве,
Но исцелить ее не мог?

Еще на западе земное солнце светит,
И кровли городов в его лучах горят...
А здесь уж, белая, дома крестами метит,
И кличет воронов, и вороны летят.
1919