32. EM BÂY
GIỜ ÍT KHI NHỚ VỀ ANH
Em bây giờ ít khi nhớ về anh
Và số phận của anh không đắm đuối
Nhưng trong hồn dấu vết không xoá nổi
Về cái lần gặp ngắn ngủi cùng anh.
Ngôi nhà anh em đi qua cố tình
Ngôi nhà đỏ trên con sông nước đục
Nhưng em biết rằng đắng cay hồi hộp
Xuyên qua mặt trời yên lặng của anh.
Dù không phải anh trên bờ môi em
Cúi nghiêng mình, về tình yêu van vỉ
Dù không phải anh làm cho bất tử
Bằng dòng thơ những mệt mỏi của em.
Em bí mật làm phép về tương lai
Nếu như buổi chiều hoàn toàn xanh thắm
Lần gặp gỡ thứ hai em linh cảm
Chắc chắn là gặp gỡ với anh thôi.
1913
О тебе вспоминаю я редко
О тебе вспоминаю я редко
И твоей не пленяюсь судьбой,
Но с души не стирается метка
Незначительной встречи с тобой.
Красный дом твой нарочно миную,
Красный дом твой над мутной рекой,
Но я знаю, что горько волную
Твой пронизанный солнцем покой.
Пусть не ты над моими устами
Наклонялся, моля о любви,
Пусть не ты золотыми стихами
Обессмертил томленья мои,—
Я над будущим тайно колдую,
Если вечер совсем голубой,
И предчувствую встречу вторую,
Неизбежную встречу с тобой.
1913
33. TẤT CẢ CHÚNG TA
Tất cả
chúng ta – lũ say sưa, truỵ lạc
Vui vẻ gì
đâu tụ tập nơi này!
Trên những
bức tường hoa và chim chóc
Mệt mỏi bơ
phờ dưới những đám mây.
Anh hút
thuốc bằng cây tẩu màu đen
Khói vẽ
lên những hình thù kỳ quặc
Chọn chiếc
váy bó sát người em mặc
Để tôn
thêm vẻ cân đối thân hình.
Những ô
cửa đến muôn đời khép chặt
ở ngoài
kia giông bão hay giá băng?
Đôi con
mắt rất cẩn trọng của anh
Giống như
mắt mèo đắn đo, dè dặt.
Ôi con tim
của em buồn quá mức
Phút lâm
chung em có lẽ đang chờ?
Còn cô gái
kia đang nhảy bây giờ
Chắc chắn
là sẽ bước vào địa ngục.
1-1913
Все мы бражники здесь, блудницы
Все мы бражники здесь, блудницы,
Как невесело вместе нам!
На стенах цветы и птицы
Томятся по облакам.
Ты куришь черную трубку,
Так странен дымок над ней.
Я надела узкую юбку,
Чтоб казаться еще стройней.
Навсегда забиты окошки:
Что там, изморозь или гроза?
На глаза осторожной кошки
Похожи твои глаза.
О, как сердце мое тоскует!
Не смертного ль часа жду?
А та, что сейчас танцует,
Непременно будет в аду.
1 января 1913
34. ĐÔI CHÂN EM TỪ NAY SẼ KHÔNG CẦN
Đôi chân em từ nay sẽ không cần
Mặc cho đôi chân biến thành đuôi cá!
Em bơi đi
trong mừng vui buốt giá
Cho trắng
mờ cây cầu chốn xa xăm.
Tâm hồ
ngoan em cũng sẽ không cần
Mặc cho nó
trở thành làn khói mỏng
Khi bay
lên trên bờ sông màu đen
Khói sẽ
trở nên màu xanh đằm thắm.
Anh xem
kìa, em lặn xuống rất sâu
Giữ trong
tay của em cành rong nhỏ
Em sẽ
không lặp lại lời ai cả
Không nỗi
buồn nào bị quyến rũ đâu…
Còn anh xa
xôi của em chẳng lẽ
Trở nên
xanh xao, tăm tối, u buồn?
Em nghe gì
ư? Suốt cả ba tuần
Thì thầm
bên tai: “Ngươi cần gì kia chứ?!”
1911
Мне больше ног моих не надо
Мне больше ног моих не надо,
Пусть превратятся в рыбий хвост!
Плыву, и радостна прохлада,
Белеет тускло дальний мост.
Не надо мне души покорной,
Пусть станет дымом, легок дым,
Взлетев над набережной черной,
Он будет нежно-голубым.
Смотри, как глубоко ныряю,
Держусь за водоросль рукой,
Ничьих я слов не повторяю
И не пленюсь ничьей тоской...
А ты, мой дальний, неужели
Стал бледен и печально-нем?
Что слышу? Целых три недели
Все шепчешь: «Бедная, зачем?!»
1911
35. GỬI LOZINSKY*
Chúng đang bay, chúng đang ở trên đường
Những lời của tình yêu và giải thoát
Còn em
trong nỗi sầu lo bài hát
Bờ môi em
lạnh lẽo giá băng.
Nhưng sắp
tới, nơi những cây bạch dương
Bên cửa sổ
cúi mình kêu sột soạt
Những bông
hồng một vòng hoa sẽ kết
Và những
lời thầm kín sẽ ngân vang.
Còn xa xa
– hào phóng một ánh đèn
Tựa hồ như
rượu vang màu đỏ…
Đã thơm
hương, đã nóng bừng ngọn gió
Và đã mê
man tri giác của em.
Hè 1916
_________
*
Bài này, cũng như bài “Ta không uống chung một cốc đâu anh” Akhmatova viết về
Mikhail Leonidovich Lozinsky (1886-1955) – nhà thơ, dịch giả, biên tập tạp chí
thơ “Hyperborei”(10-1912 – 12-1913), nơi in nhiều thơ của Anna Akhmatova.
М. Лозинскому
Они летят, они еще в дороге,
Слова освобожденья и любви,
А я уже в предпесенной тревоге,
И холоднее льда уста мои.
Но скоро там, где жидкие березы,
Прильнувши к окнам, сухо шелестят,—
Венцом червонным заплетутся розы
И голоса незримых прозвучат.
А дальше — свет невыносимо щедрый,
Как красное горячее вино...
Уже душистым, раскаленным ветром
Сознание мое опалено.
1916
36. GIỌNG NÓI YẾU
Giọng nói yếu, nghị lực thì không thế
Em dễ chịu hơn khi sống thiếu tình.
Bầu trời cao, ngọn gió đồi thổi nhẹ
ý nghĩ của
em thanh bạch, tiết trinh.
Chứng mất
ngủ đã đi theo người khác
Em không
bơ phờ dưới màu xám của tro
Cái kim
cong của đồng hồ trên tháp
Với kim
báo giờ hấp hối không so.
Con tim
không còn say mê quá khứ
Tất cả em
xin. Giải thoát đang gần
Em dõi
theo tia nắng đang nhảy múa
Trên dây
nước trường xuân.
Xuân 1912
Слаб голос мой, но воля не слабеет
Слаб голос мой, но воля не слабеет,
Мне даже легче стало без любви.
Высоко небо, горный ветер веет,
И непорочны помыслы мои.
Ушла к другим бессонница-сиделка,
Я не томлюсь над серою золой,
И башенных часов кривая стрелка
Смертельной мне не кажется стрелой.
Как прошлое над сердцем власть теряет!
Освобожденье близко. Все прощу,
Следя, как луч взбегает и сбегает
По влажному весеннему плющу.
1912
37. TẶNG ALEKSANDR BLOK
Tôi đến thăm nhà thơ
Buổi trưa. Ngày chủ nhật
Căn phòng lặng như tờ
Ngoài kia trời giá rét.
Mặt trời màu đỏ thẫm
Trên làn khói màu lam…
Như người chủ im lặng
Nhìn tôi rất rõ ràng!
Nhà thơ có đôi mắt
Cần nhớ, bất kể ai
Còn tôi thì tốt nhất
Không nhìn đôi mắt này.
Nhưng tôi nhớ câu chuyện
Ngày chủ nhật, buổi trưa
Trong ngôi nhà màu xám
Bên cửa sông Nhê-va.
1-1914
Александру Блоку
Я пришла к поэту в гости.
Ровно полдень. Воскресенье.
Тихо в комнате просторной,
А за окнами мороз.
И малиновое солнце
Над лохматым сизым дымом...
Как хозяин молчаливый
Ясно смотрит на меня!
У него глаза такие,
Что запомнить каждый должен,
Мне же лучше, осторожной,
В них и вовсе не глядеть.
Но запомнится беседа,
Дымный полдень, воскресенье
В доме сером и высоком
У морских ворот Невы.
1914
38. EM ĐẾN GẦN. KHÔNG TỎ RA XÚC ĐỘNG
Em đến gần. Không tỏ ra xúc động
Nhìn vào ô cửa sổ hững hờ.
Em ngồi xuống gần như là phỗng
Tư thế ngồi em đã chọn từ xưa.
Trở thành vui vẻ – khỏi cần phải nói
Còn trở nên chăm chú – quả khó ghê…
Hay mệt, lười đã hoàn toàn chi phối
Sau những đêm vui vẻ của tháng ba?
Những câu chuyện tầm phào, trống rỗng
Vẻ oi bức của những ngọn đèn vàng
Và những đường ngôi mái tóc thấp thoáng
Dưới bàn tay sôi nổi hân hoan.
Người đối thoại lại mỉm cười lặng lẽ
Với hy vọng tràn trề nhìn ngắm cô kia…
Người thừa kế của tôi hạnh phúc, giàu có
Cô hãy đọc lời di chúc của tôi đi.
1914
Подошла. Я волненья не выдал
Подошла. Я волненья не выдал,
Равнодушно глядя в окно.
Села, словно фарфоровый идол,
В позе, выбранной ею давно.
Быть веселой — привычное дело,
Быть внимательной — это трудней...
Или томная лень одолела
После мартовских пряных ночей?
Утомительный гул разговоров,
Желтой люстры безжизненный зной,
И мельканье искусных проборов
Над приподнятой легкой рукой.
Улыбнулся опять собеседник
И с надеждой глядит на нее...
Мой счастливый, богатый наследник,
Ты прочти завещанье мое.
1914
39. ANH XƯA DỊU DÀNG
Anh xưa dịu dàng, hay lo lắng, hay ghen
Đã yêu em như mặt trời của Chúa
Và để cho không hát như trước nữa
Anh giết
đi con chim trắng của em.
Anh bước
vào phòng thốt lên buổi hoàng hôn:
“Hãy yêu
anh, hãy cười, thơ hãy viết!”
Còn em,
con chim vui đem vùi lấp
Sau giếng
tròn, dưới gốc một cây trăn.
Rằng sẽ
không khóc, em hứa với anh
Nhưng tim
em đã từ lâu hoá đá
Em ngỡ
rằng mọi lúc và mọi ngả
Vẫn nghe
giọng ngọt ngào, âu yếm của chim.
1914
Был он ревнивым, тревожным и нежным
Был он ревнивым, тревожным и нежным,
Как божье солнце, меня любил,
А чтобы она не запела о прежнем,
Он белую птицу мою убил.
Промолвил, войдя на закате в светлицу:
«Люби меня, смейся, пиши стихи!»
И я закопала веселую птицу
За круглым колодцем у старой ольхи.
Ему обещала, что плакать не буду,
Но каменным сделалось сердце мое,
И кажется мне, что всегда и повсюду
Услышу я сладостный голос ее.
1914
40. ANH SỐNG HAY CHẾT
Anh sống hay chết – em không biết được rằng
Trên mặt đất tìm anh còn có thể
Hay chỉ
còn buổi chiều trong suy nghĩ
Về kẻ chết
rồi để bình thản đau thương.
Lời cầu
nguyện ban ngày – tất cả cho anh –
Và đêm
không ngủ, khát khao cháy bỏng
Và những
bài thơ thành đàn màu trắng
Và trong
mắt em đám cháy màu xanh.
Em chẳng
có ai từng tha thiết hơn anh
Và như thế
chưa ai từng hành hạ
Ngay cả
người đã làm em đau khổ
Ngay cả
người từng âu yếm rồi quên.
1915
Я не знаю, ты жив или умер
Я не знаю, ты жив или умер,—
На земле тебя можно искать
Или только в вечерней думе
По усопшем светло горевать.
Все тебе: и молитва дневная,
И бессонницы млеющий жар,
И стихов моих белая стая,
И очей моих синий пожар.
Мне никто сокровенней не был,
Так меня никто не томил,
Даже тот, кто на муку предал,
Даже тот, кто ласкал и забыл.
1915
41. NHƯ VIÊN SỎI TRẮNG
Như viên sỏi trắng trong lòng giếng sâu
Giờ trong
em chỉ còn hồi tưởng.
Em không
thể và đấu tranh không muốn:
Nó là niềm
vui, là nỗi khổ đau.
Em ngỡ
rằng nếu ai đó nhìn vào
Gần mắt em
thì lập tức sẽ thấy.
Trầm tư
hơn và đau buồn đến vậy
Nghe theo
lời của câu chuyện thương đau.
Em muốn
sai các vị thần sẽ làm
Cho người
thành vật, vẫn còn nhận thức
Để mãi mãi
còn nỗi đau kinh ngạc
Còn anh
biến thành ký ức của em.
6-1916
Как белый камень в глубине колодца
Как белый камень в глубине колодца,
Лежит во мне одно воспоминанье.
Я не могу и не хочу бороться:
Оно — веселье и оно — страданье.
Мне кажется, что тот, кто близко взглянет
В мои глаза, его увидит сразу.
Печальней и задумчивее станет
Внимающего скорбному рассказу.
Я ведаю, что боги превращали
Людей в предметы, не убив сознанья,
Чтоб вечно жили дивные печали.
Ты превращен в мое воспоминанье.
1916
42. ANH ĐẾN ĐÂY ĐỂ AN ỦI EM CHĂNG
Anh đến đây để an ủi em chăng
Anh của em dịu dàng, đằm thắm nhất…
Đứng lên khỏi giường em không còn sức
Mà cửa sổ thì dày đặc những song.
Anh nghĩ rằng gặp em thê thảm quá
Mang đến vòng hoa không đẹp tý nào
Nụ cười anh làm tim bỗng nhói đau
Anh trìu mến, buồn cười, anh buồn bã.
Em bây giờ mệt rã rời, đau điếng
Nếu như anh còn ở lại cùng em
Thì em sẽ cầu Thượng Đế, sẽ van xin
Cho anh và những người anh yêu mến.
1913
Ты пришел меня утешить, милый
Ты пришел меня утешить, милый,
Самый нежный, самый кроткий...
От подушки приподняться нету силы,
А на окнах частые решетки.
Мертвой, думал, ты меня застанешь,
И принес веночек неискусный.
Как улыбкой сердце больно ранишь,
Ласковый, насмешливый и грустный.
Что теперь мне смертное томленье!
Если ты еще со мной побудешь,
Я у Бога вымолю прощенье
И тебе, и всем, кого ты любишь.
1913
43. EM LẤY NGÀY NÀY TỪ KÝ ỨC CỦA ANH
Em lấy ngày này từ ký ức của anh
Để con mắt anh mịt mờ sẽ hỏi:
Màu tím Ba Tư ở nơi nào đã thấy
Chim én và ngôi nhà gỗ nông thôn?
Có lẽ anh sẽ nhớ lại thường xuyên
Nỗi buồn bỗng dưng của ước mong không rõ
Trong những thành phố trầm mặc đi tìm
Cái đường phố trên bản đồ không có!
Và để trong mỗi bức thư vô tình
Trong
giọng nói sau cửa nhà không đóng
Anh sẽ
nghĩ: “Cô ấy đã tự mình
Đến để
giúp điều mình không tin tưởng”.
4-1915
Из памяти твоей я выну этот день
Из памяти твоей я выну этот день,
Чтоб спрашивал твой взор беспомощно-туманный:
Где видел я персидскую сирень,
И ласточек, и домик деревянный?
О, как ты часто будешь вспоминать
Внезапную тоску неназванных желаний
И в городах задумчивых искать
Ту улицу, которой нет на плане!
При виде каждого случайного письма,
При звуке голоса за приоткрытой дверью
Ты будешь думать: «Вот она сама
Пришла на помощь моему неверью».
1915
44. GỬI VERA IVANOVA - SHVARSALON
Màn sương nhẹ bao phủ khắp công viên
Ngọn lửa ga cháy bừng lên ngoài cổng.
Tôi chỉ nhớ có một ánh mắt nhìn
Mắt người không biết là mắt yên lặng.
Nỗi buồn chị không phải ai cũng rõ
Nhưng mà tôi lại thấy nó rất gần
Và tôi hiểu: chị như người trúng bả
Trong lòng tôi một nỗi buồn thương.
Tôi thấy yêu cái ngày này nhàn nhã
Tôi sẽ đến ngay khi chị gọi tôi
Tôi – kẻ vẩn vơ và tôi lầm lỡ
Chị là người không trách thế mà thôi.
1912
Вере Ивановой-Шварсалон
Туманом легким парк наполнился,
И вспыхнул на воротах газ.
Мне только взгляд один запомнился
Незнающих, спокойных глаз.
Твоя печаль, для всех неявная,
Мне сразу сделалась близка,
И поняла ты, что отравная
И душная во мне тоска.
Я этот день люблю и праздную,
Приду, как только позовешь.
Меня, и грешную и праздную,
Лишь ты одна не упрекнешь.
1912
45. TÌNH
GIAN DỐI LÀM MÊ ANH
Tình gian
dối làm mê anh
Bằng bài
ca sần sùi, đơn giản
Chỉ mới
đây – thật lạ lùng
Anh chưa
biết gì buồn chán.
Khi tình
yêu mỉm cười
Thì trong
nhà, trong vườn, trên đồng ruộng
Anh cảm
thấy ở khắp nơi
Anh người
tự do theo ý muốn.
Tình toả
sáng rồi bắt lấy anh
Anh uống
vào thuốc độc.
Vì thấy
những ngôi sao to hơn
Vì cỏ hoa
đã thơm mùi khác
Hoa cỏ mùa thu.
1911
Любовь покоряет обманно
Любовь покоряет обманно,
Напевом простым, неискусным.
Еще так недавно-странно
Ты не был седым и грустным.
И когда она улыбалась
В садах твоих, в доме, в поле
Повсюду тебе казалось,
Что вольный ты и на воле.
Был светел ты, взятый ею
И пивший ее отравы.
Ведь звезды были крупнее,
Ведь пахли иначе травы,
Осенние травы.
1911
46. DÒNG CHỮ TRÊN BỨC CHÂN DUNG CHƯA VẼ XONG
Về em anh
chớ thở dài
Đau đớn là
vô ích, là tội ác
Em ở đây,
trên bức tranh này
Hiện ra
không rõ ràng, kỳ quặc.
Vết gãy
đau đớn của bàn tay
Và nụ cười
điên dại trong đôi mắt
Em đã
không thể nào khác được
Trước giờ
khoái lạc đắng cay.
Anh muốn
thế và anh sai
Bằng những
lời dữ dằn như cái chết
Miệng của
em lo lắng trở nên hồng
Và đôi má
trắng như là tuyết.
Anh không
có lỗi gì
Khi ra đi,
nhìn vào đôi mắt khác
Nhưng mà
em không còn mơ thấy gì
Trong cơn
mê trước khi chết.
1911
Надпись на неоконченном портрете
О, не вздыхайте обо мне,
Печаль преступна и напрасна,
Я здесь, на сером полотне,
Возникла странно и неясно.
Взлетевших рук излом больной,
В глазах улыбка исступленья,
Я не могла бы стать иной
Пред горьким часом наслажденья.
Он так хотел, он так велел
Словами мертвыми и злыми.
Мой рот тревожно заалел,
И щеки стали снеговыми.
И нет греха в его вине,
Ушел, глядит в глаза другие,
Но ничего не снится мне
В моей предсмертной летаргии.
1911
47. SAU NGỌN GIÓ BĂNG GIÁ KHÔNG CÒN
Sau ngọn gió băng giá đã không còn
Em vẫn vui lòng ngồi bên bếp lửa.
Con tim
mình em không lo gìn giữ
Để người
ta lấy trộm mất của em.
Ngày lễ
năm mới lộng lẫy, huy hoàng
Ướt đẫm
cuống những bông hồng năm mới
Trong ngực
em đã không còn nghe thấy
Những xúc
động xốn xang.
Chẳng khó
gì đoán ra tên kẻ trộm
Em đã nhận
ra qua ánh mắt nhìn.
Chỉ một
điều khủng khiếp rằng sắp đến
Vật kiếm
được của mình người trả lại cho em.
1914
После ветра и мороза было
После ветра и мороза было
Любо мне погреться у огня.
Там за сердцем я не уследила,
И его украли у меня.
Новогодний праздник длится пышно,
Влажны стебли новогодних роз,
А в груди моей уже не слышно
Трепетания стрекоз.
Ах! не трудно угадать мне вора,
Я его узнала по глазам.
Только страшно так, что скоро, скоро
Он вернет свою добычу сам.
1914
48. EM
CHIỀU LÒNG THEO SỰ HÌNH DUNG
Em chiều
lòng theo sự hình dung
Trong hình
ảnh của đôi mắt màu xám.
Ở nơi xa
xôi chỉ có một mình
Em hồi
tưởng về anh trong cay đắng.
Người tù
hạnh phúc của bàn tay tuyệt vời
Trên bờ
sông Nhê-va nằm phía tả
Người cùng
thời của em danh tiếng ạ
Đã xảy ra
điều như anh muốn đấy thôi.
Quá đủ rồi
– anh ra lệnh cho em:
Cô đi đi,
tình yêu mình hãy giết!
Và em đem
tình yêu chôn chặt
Nhưng mỗi
ngày trong máu lại buồn thêm.
Nếu em
chết, thì sẽ có một người
Thơ của em
cho anh rồi sẽ viết
Ai sẽ làm
cho vang lên tha thiết
Những dòng
thơ chưa được viết ra lời?
1913
Покорно мне воображенье
Покорно мне воображенье
В изображенье серых глаз.
В моем тверском уединенье
Я горько вспоминаю вас.
Прекрасных рук счастливый пленник
На левом берегу Невы,
Мой знаменитый современник,
Случилось, как хотели вы,
Вы, приказавший мне: довольно,
Поди, убей свою любовь!
И вот я таю, я безвольна,
Но все сильней скучает кровь.
И если я умру, то кто же
Мои стихи напишет вам,
Кто стать звенящими поможет
Еще не сказанным словам?
1913
49. TRÍCH ĐOẠN
Có ai đấy
trong bóng đêm vô hình
Đã rung
cây để làm rơi chiếc lá
Và kêu
lên: “Người yêu đã làm gì
Người yêu
em đã làm gì em thế.
Em giống
như ngưòi dính vào mực tàu
Bờ mi của em
nặng nề, buồn bã
Người yêu
cho em nỗi buồn ngạt thở
Em như
người trúng phải bả tình yêu.
Em từ lâu
không còn biết kim châm
Ngực giá
băng dưới mũi kim sắc nhọn
Và cố gắng
trở nên vui phí uổng
Thà em nằm
trong mộ nhẹ nhàng hơn!..”
Còn em nói
với người: “Đừng ranh mãnh
Quả là anh
không biết xấu hổ rồi.
Người ấy
ngoan, nhẹ nhàng, đằm thắm
Và sẽ yêu
em suốt cuộc đời!”
1911
Отрывок
...И кто-то, во мраке дерев незримый,
Зашуршал опавшей листвой
И крикнул: "Что сделал с тобой любимый,
Что сделал любимый твой;
Словно тронуты черной, густою тушью
Тяжелые веки твои.
Он предал тебя тоске и удушью
Отравительницы-любви.
Ты давно перестала считать уколы -
Грудь мертва под острой иглой.
И напрасно стараешься быть веселой -
Легче в гроб тебе лечь живой!.."
Я сказала обидчику: "Хитрый, черный,
Верно, нет у тебя стыда.
Он тихий, он нежный, он мне покорный,
Влюбленный в меня навсегда!"
1911
50. HÃY CÒN NGẤT NGÂY MÙA XUÂN
Hãy còn ngất ngây mùa xuân bí ẩn
Ngọn gió trong veo thơ thẩn trên đồi
Và hồ nước nhuốm một màu xanh thắm
Bên nhà thờ Chúa Cứu Thế lẻ loi.
Anh sợ hãi lần đầu tiên gặp mặt
Còn em thì cầu sẽ có lần hai
Và hôm nay lại buổi chiều nóng rát…
Như mặt trời đang xuống thấp sau đồi.
Anh không cùng em, nhưng không là ly biệt
Từng phút giây – em biết một tin vui.
Rằng anh đang khổ đau, em biết
Rằng anh không thể nói nên lời.
1917
Еще весна таинственная млела
Еще весна таинственная млела,
Блуждал прозрачный ветер по горам
И озеро глубокое синело -
Крестителя нерукотворный храм.
Ты был испуган нашей первой встречей,
А я уже молилась о второй, -
И вот сегодня снова жаркий вечер...
Как низко солнце стало над горой...
Ты не со мной, но это не разлука,
Мне каждый миг - торжественная весть.
Я знаю, что в тебе такая мука,
Что ты не можешь слова произнесть.
1917
51. ÁNH SÁNG BUỔI CHIỀU MÀU VÀNG
Ánh sáng buổi chiều màu vàng, rộng rãi
Và cái lạnh tháng tư thật dịu dàng.
Anh đã chậm rất nhiều năm rồi đấy
Nhưng dù
sao em rất mừng cho anh.
Hãy ngồi
lại gần đây với em hơn
Anh hãy
nhìn bằng ánh mắt vui vẻ:
Đây, hãy
xem quyển vở màu xanh
Những bài
thơ của em ngày thơ bé.
Xin lỗi
rằng em đã sống đau buồn
Rằng mặt
trời ít khi mừng vui lắm.
Hãy tha
thứ cho em rằng vì anh
Quá nhiều
thứ cho mình em đã nhận.
1915
Широк и желт вечерний свет
Широк и желт вечерний свет,
Нежна апрельская прохлада.
Ты опоздал на много лет,
Но все-таки тебе я рада.
Сюда ко мне поближе сядь,
Гляди веселыми глазами:
Вот эта синяя тетрадь -
С моими детскими стихами.
Прости, что я жила скорбя
И солнцу радовалась мало.
Прости, прости, что за тебя
Я слишком многих принимала.
1915
52. KHÔNG CHÊ, KHÔNG KHEN NGỢI
Không chê, không khen ngợi
Giống như bạn hay thù
Anh đem hồn trao cho
Nói: giữ giùm anh với.
Tôi thì lo ngay ngáy
Lỡ anh chết sau này
Thiên thần sẽ tìm tôi
Để lấy hồn anh ấy.
Làm sao tôi giấu nổi
Qua mặt được Chúa Trời?
Hồn từng khóc, hát vậy
Phải về ở bên Ngài.
1915
Не хулил меня, не славил
Не хулил меня, не славил,
Как друзья и как враги.
Только душу мне оставил
И сказал: побереги.
И одно меня тревожит:
Если он теперь умрет,
Ведь ко мне Архангел Божий
За душой его придет.
Как тогда ее я спрячу,
Как от Бога утаю?
Та, что так поет и плачет,
Быть должна в Его раю.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét